NGHỀ TU CŨNG LẮM CÔNG PHU!
Sáng, đọc lốc của lalala thấy hay hay, tếu tếu, có khả năng tay này zui! Trưa ra bến đò chợ góc, chiều lên núi vũng chua. Không biết ai đặt cho cái tên là vũng chua nhỉ,đâu thấy có cái vũng nào chua ? Leo lên ẹn ẹn, xe col lô, bỏ xuống thằng cháu chạy một mình lên sư Giác Ân.
Sư kể: đầu năm 1997 trò từ Gia Lai xuống phố biển, nhờ sư Giác Xuân giới thiệu trò trèo lên sườn bắc của núi vũng chua. Bắc nhìn ra đầm Phú hòa(ao cá bác Hồ), nam dựa vào núi, hướng đông nhìn về biển hướng tây khỏi nói-tất nhiên nhìn về tây trúc rồi!
Tu ở đây thanh tịnh. Trò bỏ ra 3 cây vàng để mua 1 héc. Trồng ổi, trồng xoài và lập 1 cái cốc để tu. Hồi đó chưa ai biết, khổ lắm nhưng trò ráng tu, chứ không thì có thể chết vì nhiều đọa rồi.
Tu theo phật giáo nguyên thủy tránh xa nhân thế!
Trò Lộc hỏi:
-Sao sư không lên tút lên núi cao mà tu!
Sư giác ân:
-Xa quá làm sao đi khất thực được! gần dân chút! Mới có cái ăn mà tu tập! mới đầu trồng nhiều ớt và xoài, ổi sau đó nhờ người mang xuống núi bán hộ, mua gạo mắm muối à à xin lỗi –mua xì dầu tương chao đậu hủ mang lên.
Phật sinh ra ở ấn độ. Nhưng đến thế kỷ 11 bị bọn hồi giáo cực đoan tàn sát gần bị tum hết nhưng phật tổ đã dạy nếu ta có chết thì các con cũng không được báo thù. Sau đó có mấy sư tu theo pháp mật tông, chạy qua Trung quốc mang theo truyền kíp bà la môn mới sinh ra phật giáo Tây tạng, Thiếu lâm tự…Tức là các cư sỹ phật giáo đại thừa bây giờ-sống gần dân và biết đoàn kết chống lại áp bức-tự bảo vệ mình- nhưng cái gì cũng có hai mặt, gần dân quá dễ sinh hư hỏng-ồn ào quá tâm bất an-có thể nhiều khi thấy môi son mỏ đỏ mấy thẫy cũng nhảy cà tưng, cà tưng…đại khái là như dzậy, ai có tâm thì ngâm cứu nhiều hơn!
Quy nhơn dzẫy mà hay! Núi có, sông có, biển thì có mấy chục kí lô mết, phố thì khỏi nói, người dân hiền hòa thôi! Chứ đâu như xì gòn, hải phòng, hà lội…giết chóc nhau như cơm bữa…!
Muộn rồi, có mấy hộ gần bên có nuôi heo mọi, heo rừng- biết vầy trò Lộc cũng sớm lên đây xí bùm một lô???!!!!